Ngô Bình kề kiếm lên cổ ông ta rồi hỏi: “Ông có nhiều linh thạch lắm hả?”
Hổ Chân Nhân gật đầu: “Vâng, tôi có rất nhiều linh thạch”.
Ngô Bình hào hứng hỏi tiếp: “Ông lấy đâu ra? Có bao nhiêu?”
Hổ Chân Nhân: “Tôi nuôi hổ trên núi là vì không muốn ai lên đây, trên núi có linh mạch, bên trong có nhiều linh thạch lắm”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Có ai biết chuyện này không?”
Hổ Chân Nhân lắc đầu: “Không, ai mà lên núi sẽ bị hổ ăn thịt hoặc bị tôi đuổi đi ngay”.
Ngô Bình: “Ông bảo vệ linh thạch của mình thì không sai, nhưng sao lại thả cho hổ ăn thịt người?”
Hổ Chân Nhân: “Tiểu nhân đáng chết, tại không đủ thức ăn cho bầy hổ nên đành phải làm vậy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đó là tội của ông, chết đi!”
Một đường kiếm loé sáng chém vào cổ của Hổ Chân Nhân, sau đó Ngô Bình xách cái đầu mang về thôn.
Dân làng hân hoan gõ trống khua chiêng, Hổ Chân Nhân đã chết, bầy hổ sẽ không dám đến nữa.
Đêm đó, cả thôn ăn mừng, Ngô Bình được các cô gái trẻ đẹp vây quanh mời rượu.
Đến nửa đêm, anh gọi Chu Ngọc Nhan rồi nói: “Chúng ta đi thôi, chậm nữa thì mai họ sẽ giới thiệu vợ cho tôi mất”.
Chu Ngọc Nhan che miệng cười: “Đương nhiên họ sẽ thích một anh hùng như anh rồi”.
Hai người lặng lẽ rời khỏi thôn rồi lên núi.
Núi này rất rộng, bên trong có rất nhiều hổ, nhưng sát khí của Ngô Bình quá mãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453983/chuong-3654.html