Ngô Bình cười nói: “Bán cho ai cũng là bán nên đương nhiên là được rồi”.
Chu Ngọc Nhan: “Vậy anh hãy ra giá đi”.
Ngô Bình: “Tôi không biết nhiều về thị trường ở đây, vì vậy nhờ cô ra giá”.
Chu Ngọc Nhan suy nghĩ một lúc và nói: “Những miếng ngọc được chế tác tinh xảo như thế này, ít nhất cũng đáng giá một nghìn lượng vàng trong thành phố. Thế này đi, tôi có bảy trăm lượng vàng trong tay, tôi sẽ đưa số vàng đó cho anh trước. Khi nào đến thị trấn, tôi sẽ cho người đưa cho anh thêm ba trăm lượng nữa”.
Ngô Bình không biết sức mua của một nghìn lượng vàng ở đây, liền hỏi: “Cô Chu, một lượng vàng mua được những gì?”
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Anh có thấy những con ngựa chạy trên đường kia không? Một con ngựa tốt trị giá khoảng ba mươi lượng vàng. Ngựa bình thường thì ba đến năm lượng vàng cũng có thể mua được”.
Ngô Bình nghe xong, cảm thấy sức mua khá tốt, anh cười nói: “Vậy bảy trăm đi, còn lại ba trăm kia coi như tôi giảm giá cho cô”.
Chu Ngọc Nhan cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh”.
Hai người trò chuyện một hồi, Ngô Bình mới biết được Chu Ngọc Nhan mới tới thế giới này ba tháng. Có điều, cô ấy thích ứng rất nhanh, tư chất cũng tốt, hiện tại cô ấy đang được một gia tộc lớn cung dưỡng, tu vi nhanh chóng có những bước nhảy vọt.
Nói đến việc tu luyện, Ngô Bình hỏi: “Cô Chu, tôi nghe nói phải đạt kết quả xuất sắc trong kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453969/chuong-3640.html