La Ngân Hầu sững sờ: “Thiên kiêu thì sao chứ? Trừ phi anh ta là thần! Nếu không thì tuyệt đối không thể ra khỏi Yên Phùng thần vực!”
Đường Băng Vân cười khẩy: “Nếu anh ấy là thiên phẩm cấp một tháp Hoang Thiên thì sao?”
Khang Ý Thành bủn rủn cả người: “Sao cơ? Thiên phẩm cấp một!”
Đường Băng Vân cười lạnh lùng: “Một lũ ngu xuẩn! Các người nghĩ mình có thể sát hại một thiên kiêu như Ngô Bình ư?”
Sắc mặt Khang Ý Thành thay đổi liên tục, đột nhiên có linh cảm không lành. Lẽ nào, Ngô Bình thật sự có thể bình an quay về?
Viên Như Quân cười khinh: “Thiên phẩm thì sao chứ? Anh ta chắc chắn sẽ chết ở trong đó! Đường Băng Vân, chấp nhận số phận đi!”
Đường Băng Vân hỏi: “Cược không?”
Khang Ý Thành húng hắng nói: “Sư muội có lẽ đã hiểu tâm ý mà anh dành cho em. Chỉ cần em đồng ý làm đạo lữ của anh, anh sẽ đối xử tốt với em suốt đời”.
Viên Như Quân sinh lòng đố kỵ, vội cất lời: “Đại sư huynh, người phụ nữ này không đáng tin. Nếu không giết cô ta, ngộ nhỡ thông tin bị lộ ra ngoài, chúng ta sẽ không gánh chịu được lửa giận của điện Hỗn Thiên đâu”.
Mấy người còn lại cũng có cùng suy nghĩ, đồng loạt yêu cầu Khang Ý Thành giết Đường Băng Vân.
Khang Ý Thành khẽ thở dài: “Băng Vân, em cũng nghe rồi đấy. Anh hỏi em lần cuối, em bằng lòng làm đạo lữ của anh chứ?”
“Làm đạo lữ của anh? Anh mà xứng à!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453826/chuong-3497.html