Ngô Bình ngớ người, trong lòng thâm nói, sao em lại gọi bố chồng thế, chúng ta chỉ giả làm vợ chồng thôi mà?
Lý Niệm Tổ rất vui, thấy con dâu không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu lễ nghĩa bèn cười nói: “Tốt, tốt, quận chúa không cần phải đa lễ”.
Lam Hân Nguyệt hỏi: “Chồng, đám hung thú kia bị anh đuổi đi đấy hả?”
Đang nói chuyện thì con chó lớn chạy tới với vẻ mặt thoả mãn, rồi còn ợ hơi nữa.
Ngô Bình: “Ừ, bị con chó này của anh đuổi đi hết rồi”.
Nhị Hỗn trợn mắt lên: “Tôi không phải chó, tôi là Hỗn Mang đời hai”.
Ngô Bình: “Nó tên Nhị Hỗn”.
Tuy Lam Hân Nguyệt rất tò mò nhưng không hỏi nhiều, mời Ngô Bình và Lý Niệm Tổ vào phòng khách trước.
Nói chuyện đôi câu, Ngô Bình mới biết những thế lực kia vân chưa từ bỏ, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến quanh phủ Chiến Vương xuất hiện nhiều hung thú đến thế.
Hung thú tới quá đột ngột, rất nhiều nô bộc trong nhà đã bị chúng ăn mất. May là vân còn trận pháp bảo vệ phủ, nếu không lần này phủ Chiến Vương nguy hiểm trùng trùng.
Ngô Bình cũng để ý thấy trong đám hung thú kia có không ít con đã đạt tới cấp Chân Tiên, may là có Nhị Hồn ra tay, nếu không anh cũng phải tốn sức lắm mới dẹp được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra phủ Chiến Vương phải chủ động ra tay rồi, không thể bị động mãi thế này được”.
Lam Hân Nguyệt: “Ý của anh là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453742/chuong-3413.html