Ngô Bình liền biết người đánh lén mình chính là hoà thượng này. Anh phất tay tung một đạo kiếm quang, kiếm quang nhanh như điện, chớp mắt đã tới nơi.
Trong miếu cổ, đám người nhìn thấy Ngô Bình quay người rồi phất tay. Chỉ trong tích tắc đó, một đạo kiếm quang bay ra từ trong chiếc gương, đâm thẳng về phía tu sĩ đầu trọc!
Tu sĩ đầu trọc cả kinh, hai tay bắt chéo, một vầng ánh sáng vàng cản được kiếm quang.
Nhưng một giây sau, kiếm quang nổ tung, nổ bay tu sĩ đầu trọc và đám người đứng sau.
“Chưa chết à?”
Ngô Bình ở phủ Chiến Vương xa xôi nổi giận, phất tay một cái, ba nghìn kiếm quang bay vút lên trời, hướng về miếu cổ. Đạo kiếm quang đầu tiên của anh đã định vị được miếu cổ, ba nghìn kiếm quang tiếp theo sau có thể trực tiếp bay tới giết bọn họ!
Tu sĩ đầu trọc kêu lên: “May chạy!”, nói rồi ông ta là kẻ đầu tiên chạy trốn.
Những người khác còn chưa phản ứng lại kịp thì mưa kiếm quang đã trút xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, cả miếu cổ biến thành đống đổ nát, mấy tu sĩ chưa kịp chạy trốn đều đã chôn thây tại đây, không một ai may mắn thoát chết!
Tại buổi hôn lễ chỉ có thân thích của phủ Chiến Vương, không có người ngoài nên thủ tục rất đơn giản, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái rồi vào động phòng.
Đóng cửa phòng xong, Lam Hân Nguyệt lấy một tấm ngọc phù ra, ngọc phù phát sáng lấp lánh, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453732/chuong-3403.html