Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Đúng, lối vào của núi Hỗn Mang đã bị thần thổ Thông Thiên nắm giữ, người ngoài khó mà vào được. Hơn nữa cứ sáu mươi năm, núi này lại xuất hiện thiên duyên một lần, đến lúc đó thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên sẽ vào trong núi để thử vận may. Khi ấy, họ sẽ cấm người ngoài ra vào núi”.
Ngô Bình hỏi: “Cấm bao lâu?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Thường là ba năm”.
Ngô Bình cuống lên ngay, ba năm thì anh không chờ được, anh cần phải đến núi Hỗn Mang ngay để cứu bố.
Thấy anh có vẻ nóng ruột, quận chúa Hân Nguyệt hỏi: “Anh đến núi Hỗn Mang làm gì? Tìm cơ duyên à?”
Ngô Bình không giấu diếm: “Bố tôi và sư tổ bị nhốt ở đó, tôi phải đến cứu họ”.
Quận chúa Hân Nguyệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Trừ khi anh trở thành thiên kiêu của thần thổ Thông Thiên, không thì không thể lên núi được đâu”.
Ngô Bình: “Phải gia nhập môn phái ư?”
Quận chúa Hân Nguyệt gật đầu: “Tôi thấy anh có thực lực rất mạnh, chắc chắn sẽ là thiên kiêu”.
Ngô Bình: “Nhưng làm sao thì mới có thể gia nhập môn phái ấy?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Anh hãy về phủ Chiến Vương với tôi, tôi sẽ kể chi tiết cho anh nghe”.
Ngô Bình cũng không còn cách nào khác nên đồng ý luôn: “Cảm ơn”.
Hai người cưới sét bay tới một biệt phủ rộng lớn trong sơn cốc, đó chính là phủ Chiến Vương.
Vừa vào trong, Ngô Bình đã thấy hình như ở đây không có đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453722/chuong-3393.html