Tiêu Thái Tôn biết tiếp theo mình không giúp được gì Ngô Bình nữa nên đành gật đầu, sau đó nhắc Ngô Bình cẩn thận rồi chào tạm biệt anh.
Tiễn Tiêu Thái Tôn đi rồi, Ngô Bình đi tiếp một mình, anh không bay mà bước đi, vì như thế khiến anh thấy rất dễ chịu.
Anh mưới đi được mấy bước thì cơ thể chợt tự động cao lớn thêm, cuối cùng anh đã cao trên năm mét, khí tức bức người trong cơ thể phóng ra cũng là khí tức của Nhân Hoàng.
Ầm ầm!
Mặt đất rung lên, có một con mãnh thú chạy tới, Ngô Bình đứng lại rồi nhìn sang bên trái.
Anh thấy có một con gấu đen khổng lồ, khi nó đứng thẳng thì cao trên năm mươi mét, trông hệt như một ngọn núi nhỏ. Có bốn người thiếu niên đang đứng trên lưng con gấu, thoạt nhìn họ chỉ khoảng 16, 17 tuổi.
Cả bốn cậu thiếu niên này đều cao khoảng mét chín, khi họ nhìn thấy Ngô Bình thì chợt sững người, sau đó lần lượt nhảy xuống dưới rồi cung kính quỳ dưới đất.
“Nhân Hoàng bệ hạ!”, bốn cậu thiếu niên vô cùng kích động, thậm chí có người còn rơi lệ, ánh mắt họ nhìn Ngô Bình chứa đầy vẻ sùng bái.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, anh quan sát họ rồi hỏi: “Các cậu là ai?”
Hai bên nói ngôn ngữ khác nhau, nhưng điều này không cản trợ việc giao tiếp giữa họ. Bởi sau khi trở thành Nhân Hoàng, Ngô Bình chỉ cần nghe người khác nói vài câu là đã có thể biết được ngôn ngữ của họ.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453711/chuong-3382.html