Vu Tổ: “Sư tôn có mấy kẻ thù lớn, ta sẽ nói tên của chúng cho Nguyên Tượng. Một ngày nào đó, ta mong con có thể giết họ thay sư tôn”.
Ngô Bình: “Đệ tử nhớ rồi”.
“Được rồi, con có thể đi rồi, sứ mệnh của Động Thiên này đã xong, nó sắp sụp rồi”.
Ngô Bình bèn ra khỏi Vu Đạo Động Thiên, ngay khi anh ra ngoài, Thiên Động thu nhỏ lại rồi cuối cùng biến mất trong thời không.
Ra đến bên ngoài, anh mới biết mình đã ở Vu Đạo Động Thiên chín ngày.
Trong chín ngày này, cơ thể anh đã thay xương đổi thịt.
Ngay khi ra ngoài, anh đến ở bên cạnh vợ và con của mình, Đường Tử Di và Nhậm San San mỗi người bế một đứa trẻ, chơi đùa khắp nơi, anh đã vắng nhà chín ngày, cũng rất nhớ hai đứa nhỏ.
Ở nhà hai ngày, Đường Tử Di định đến ở với bố mẹ vài ngày, dù sao ông bà ngoại cũng rất nhớ đứa cháu gái này, thế là Ngô Bình tự mình đưa hai mẹ con đến biệt thự Vân Đỉnh.
Đường Tử Yên cũng ở trong nhà, cô bé rất yêu mến đứa cháu gái này, hầu hết thời gian đứa trẻ đều do cô bé bế.
Người nhà họ Đường nhờ có đan dược của Ngô Bình mà giờ trông còn rất trẻ, hiện giờ vợ chồng Đường Minh Huy trông có vẻ mới ngoài ba mươi. Ông cụ nhà họ Đường vốn dĩ đã tám chín mươi tuổi nhưng giờ nhìn hệt như mới chỉ khoảng năm mươi.
Khiến Ngô Bình ngạc nhiên là mẹ vợ thế mà đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453697/chuong-3368.html