Quả nhiên bây giờ Thiên Địa kiếm tông đã đổi tông chủ, những người bên phe La Thiên Tướng đều chịu áp bức, thậm chí mấy vị sư huynh của anh cũng đã mất đi chức vị trưởng lão.
Anh thầm cảm thán, đúng là người đi thì trà lạnh! Nhưng anh cũng không thể làm gì được, trừ phi anh có thể cứu La Thiên Tướng ra được, nếu không anh không có sức để thay đổi cục diện này.
Qua mấy ngày, Ngô Bình vào Huyền Hoàng Hải.
Thượng Quan Tề Sinh tiễn anh tới sát biên giới Huyền Hoàng Hải, thận trọng giao bản đồ cho anh.
“Tiểu Bình, có bản đồ này thì cháu có thể dễ dàng đến điện Huyền Hoàng. Nhưng không phải ai cũng vào được điện Huyền Hoàng này, từ xưa đến nay, số người có thể vào điện lĩnh ngộ chưa đến một trăm. Dù có vào được điện Huyền Hoàng cũng chưa chắc đã nhận được sự công nhận của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Thế nên, nếu cháu thu hoạch được gì thì là chuyện tốt, còn không thu hoạch được cũng đừng nhụt chí, nhất định phải an toàn trở về”.
Ngô Bình gật đầu: “Con hiểu rồi. Bác, Linh Nhi, hai người không cần tiễn nữa, đợi tin tốt của con!”
Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng, biến mất trong Huyền Hoàng Hải mênh mông.
Huyền Hoàng Hải là một biển mây được khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành, mênh mông vô bờ bến, người đi trong này rất dễ lạc đường. May là Ngô Bình có bản đồ, anh không ngừng xuyên qua những lớp thời không chồng lên nhau, mất hai ngày trời mới tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453688/chuong-3359.html