Tử Thanh Thánh Vương mỉm cười: “Đa tạ sự chăm sóc của anh, tôi thật sự đã nhớ lại ký ức của mình rồi. Nhưng anh đừng khách sáo, cứ gọi tôi là Tử Thanh đi”.
Ngô Bình: “Tôi không ngờ cô vừa về đến đây đã khôi phục thực lực của mình, tôi thấy lúc trước khi cô còn ở đây đã chuẩn bị thật kỹ từ lâu rồi”.
Tử Thanh gật đầu: “Pháp bảo cấm kỵ đó có một tác dụng rất kỳ diệu, nó có thể giúp trạng thái của tôi khôi phục khi đến thời cơ. Bây giờ, tu vi của tôi đã ngang với lúc bị ám sát rồi”.
Ngô Bình nhớ lúc trước Tử Thanh bị một nam tu hãm hại, anh tò mò hỏi: “Năm đó, ai là người hại cô vậy? Cô còn nhớ tên của gã đó không?”
Tử Thành bình thản nói: “Hắn tên là Phục Thiên!”
Ngô Bình ngây ra lặp lại cái tên: “Diệp Phục Thiên!”
Tử Thanh nhìn anh: “Hắn là Thánh Vương, chắc anh cũng biết hắn”.
Ngô Bình thở dài: “Đương nhiên tôi biết rồi, trước Diệp Phục Thiên đã bước vào bán bộ Thánh Hoàng từ lâu”.
Tử Thanh nghe đối phương đã bước nửa chân vào Thánh Hoàng lại cười lại, đứng dậy: “Nếu gã không cướp mất bảo vật của tôi, thì gã hoàn toàn không có tư cách bước một nửa chân vào Thánh Hoàng!”
Ngô Bình tò mò hỏi: “Thứ gì thế?”
Tử Thanh: “Một bảo vật quý hiếm, nó tên là Hoàng Cực Lệnh. Người giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3386701/chuong-6746.html