Một tiếng động lớn vang lên, chuông Trụ Quang nổ tung, chia năm xẻ bảy. chuông Trụ Quang nát bấy ngay lập tức, trong lòng Chúa tể Thuần Vu Cự Tử cũng cảm ứng được, một tia thần niệm giáng xuống, ngưng tụ thành một bóng người khổng lồ.
Thuần Vu Uy quá sợ hãi, quỳ trên mặt đất, run rẩy: “Cha!”
Thuần Vu Cự Tử vung tay lên, mảnh vỡ của chuông Trụ Quang rơi vào trong tay ông ta, ông ta gật đầu với Ngô Bình, tay áo vung lên, Thuần Vu Uy và Viên quản gia biến mất.
Ngô Bình cất cung Xạ Nhật, ngồi xuống tiếp tục uống trà như không xảy ra chuyện gì.
Trong phủ Thuần Vu, Thuần Vu Uy đang quỳ trên đất, quản gia thì không có tư cách để quỳ trong điện nên chỉ có thể quỳ bên ngoài.
“Cha!”, Thuần Vu Uy cúi đầu, không dám nhìn Thuần Vu Cự Tử.
“Con đang làm gì?”, Thuần Vu Cự Tử hỏi, giọng điệu bình thản, không hề nghe ra tia tức giận gì.
Thuần Vu Uy hít sâu một hơi: “Cha, ta thấy hắn dâng ra đan dược phi phàm, bởi vậy muốn cho kẻ này thần phục, để nhà chúng ta sử dụng”.
Thuần Vu Cự Tử: “Dược lão có thuật luyện đan đứng đầu thiên hạ, ta có từng cách khống chế ông ta?”
Thuần Vu Uy giật mình: “Cha chưa từng làm thế!”
Thuần Vu Cự Tử: “Ta có quyền là lúc các con từng phải trải qua không ít khổ cực, bên người không ít cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3380137/chuong-6717.html