Lý Thái Nhất: “Bố, họ bắt nạt con gái, con thấy thì nói vài câu, kết quả là đánh nhau. Họ không phải đối thủ của con, tìm người ngoài tới chặn đường. Nhưng bố yên tâm, con cũng không chịu thịt, đánh bị thương không ít!”
Ngô Bình hỏi: “Vậy chuyện này vẫn chưa kết thúc đúng không?”
Lý Thái Nhất gãi đầu: “Có vẻ đối phương không phục, sau đó còn muốn đánh!”
Ngô Bình nhíu mày: “Vậy đánh tới đánh lui bao giờ mới xong? Học viện Kim Long có đài ân oán mà, sao không giải quyết một lần, đỡ phải phiền phức!”
Lý Thái Nhất nháy mắt: “Con có thể đi sao?”
Đài ân oán là nơi được đừng để đề phòng đánh nhau trong học viện. Người thua sau này không được tìm người thắng gây chuyện, nếu không học viện sẽ để ý.
Ngô Bình cũng không để bụng chuyện này, vì vậy định để Lý Thái Nhất tự giải quyết.
“Đương nhiên có thể!”, Ngô Bình nói: “Đi xuống đi!”
Lý Thái Nhất cười: “Tốt quá, con sẽ nhanh chóng giải quyết!”
Lý Thái Nhất đi xa, Thần Nguyệt cười khổ: “Sao anh làm cha mà còn bốc đồng hơn con trai vậy? Không phải tôi nói bối cảnh đối phương không đơn giản à?”
Ngô Bình không cho là đúng: “Vậy đã sao? Họ hàng Chúa tể rồi, không có gì đáng sợ!”, nếu xét mạng lưới quan hệ, anh không thua ai ở Kim Đô.
Thần Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Đại ân oán là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3379685/chuong-6710.html