Ngô Bình gật đầu, nói: “Viện trưởng, tôi có mấy đứa con trai và con gái, tư chất của bọn chúng cũng không tệ lắm, có vài đứa đã mở Thánh Mạch. Tôi hi vọng bọn nó có thể đến học viện để học tập”.
Nghe nói đã mở Thánh Mạch, hai mắt Trần Hoài Long tỏa sáng: “Đến, đến! Cậu yên tâm đi Tiểu Bình, con của cậu, chính là cháu ngoan của lão Trần ta đây, ta nhất định sẽ an bài cho chúng thật tốt!”
Sau khi Ngô Bình và Dược Lão đều lui ra, ý cười trên mặt Trần Hoài Long vẫn chưa mất đi. Bỗng nhiên, ông ấy nói với không khí: “Dùng Thánh Hoàng Ấn đưa thế tử Khương Đông Hải về Khương gia, trong mười năm không được cho hắn ta ra khỏi cửa! Khương gia hỏi đến thì nói là ta nói!”
Trong không khí truyền ra một tiếng: “Tuân mệnh”.
Cùng ngày hôm đó, đám người Khương Đông Hải bị đánh bất tỉnh, chờ đến khi hắn tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ở trong nhà, hắn vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đang muốn dò hỏi, đã bị cha của hắn, gia chủ hiện tại của Khương gia tát một cái.
“Cái tên khốn khiếp! Rốt cuộc là mày đã làm cái gì mà khiến cho Trần viện trưởng dùng Thánh Hoàng Đại Ấn, hạ lệnh cấm túc mày mười năm!”
Gì? Cấm túc mười năm! Khương Đông Hải lập tức trở nên nóng nảy: “Cha, con không có làm cái gì cả! Trần viện trưởng cũng khách khí với con, trừ…”
Nói đến đây, sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3377316/chuong-6697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.