Chào tạm biệt Dương Thái xong, Ngô Bình vào tỉnh phủ tìm Cổ Thanh Liên, nói rõ mục đích tới của mình.
Thấy dáng vẻ đã khác hoàn toàn của Ngô Bình, Cổ Thanh Liên có chút không quen: “Hoa ra anh đã phong ấn ký ức, rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Một tu sĩ tiên giới, Thanh Liên, tôi tới tìm cô là muốn nhờ giúp một việc, tìm giúp tôi một căn nhà có sân rộng, diện tích mà hơn trăm người ở ấy. Một thời gian nữa, người nhà của tôi sẽ chuyển tới!”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Cái này không khó. Nửa năm trước tôi có mua sơn trang Bốn Mùa, định làm biệt viện của nhà họ Cổ, nếu anh cần thì tôi tặng cho anh!”
Ngô Bình cười: “Cám ơn!”
Cổ Thanh Liên: “Tôi và anh còn cần khách sáo gì nữa. Đi thôi, tôi dẫn anh đi tham quan!”
Hai người tới sơn trang Bốn Mùa, diện tích đúng là rất rộng, gấp đôi sơn trang Hoàng Long. Sơn trang này nửa trên núi, nửa là bình nguyên, còn có con sông trải dài, cảnh sắc khá đẹp.
Ngô Bình khá hài lòng, quyết định để nhà mình chuyển tới đây.
Kế tiếp, Ngô Bình tự mình chọn mua đồ gia dụng, tìm người cải tạo sơn trang. Cứ thế, anh bận rộn mấy ngày mới đón người nhà tới được.
Thế tục là cuộc sống củi gạo mắm muối, đến đây rồi thì người lớn lẫn trẻ con đều thay quần áo, thích ứng cuộc sống của dân chúng bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3377035/chuong-6692.html