Phương Lập nghe thế chẳng chút hốt hoảng, nói: “Muốn ta chứng minh thân phận thì quá dễ”.
Ông ta chỉ vào cây cột trong điện nói: “Ta đã sai người sơn cây cột này, bên trên có một hàng chữ do trẻ con viết. Đó là tác phẩm do cháu trai của Mã trưởng lão tạo nên”.
Mã trưởng lão là một ông lão râu bạc trắng, nhưng hình như ông ta cũng không biết có chuyện này. Vì vậy, sau khi ông ta nghe Phương Lập nói xong vội vàng vung tay lên. Nước sơn trên cây cột cũng bong ra từng mảng, để lộ một hàng chữ.
Cháu trai của Mã trưởng lão đam mê thơ từ và rất thích viết chữ, vậy nên ông ta vừa liếc đã nhận ra ngay. Ông ta vừa thấy hàng chữ này, đã thốt lên: “Đây chính là tác phải mà cháu trai của ta đã để lại!”
Phương Lập lại nhìn vào một người khác: “Chắc Nam trưởng lão còn nhớ, hồi đó chúng ta cùng đuổi giết một cường giả dị tộc, rồi ta chắn cho ông một đao chứ?”
Nam trưởng lão là người có râu đen mặt tròn, đôi mắt to tròn. Ông ta nghe vậy lập tức gật đầu, nói: “Đúng vậy! Nhất đao kia chém trúng vai trái của anh Phương, mà cũng may có bảo giáp hộ thân nên không nặng lắm”.
Phương lập lại nhìn Tôn trưởng lão nói: “Ngày con của Tôn trưởng thành thân, ta đã đưa lễ vật đến. Người ngoài không biết, nhưng chắc ông nhớ rõ nhỉ”.
Tôn trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3374260/chuong-6662.html