Từ Bằng Công đứng dậy nói: “Cha đi cùng con”.
Hai người dùng độn thuật siêu phàm, một lúc sau đã xuất hiện trên Kiếm Bảng.
Bọn họ vừa đến thì đã thấy Ngô Bình. Từ Luyện Chân nhìn người không thể thấy rõ tu vi này, trầm giọng hỏi: “Gan anh không nhỏ nhỉ, lại dám xé tên bổn công tử!”
Ngô Bình mở bừng mắt, lạnh nhạt nói: “Xé tên anh, không cần phải quá lớn gan, dù sao cũng chẳng phải chuyện lớn gì”.
Từ Bằng Công còn muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía Vạn Kiếm Thành. Lúc này, mấy người Thẩm Huyền Tông cũng nhìn Từ Bằng Công. Hai bên nhìn thấy nhau, ánh mắt đầu lóe lên sát ý.
“Từ Bằng Công, đã lâu không gặp!”, Thẩm Huyền Tông lên tiếng. Lúc lên tiếng, ba người đứng trên không, bay lên trên tầng mây, ngồi trên một đám mây trắng.
Từ Bằng Công cũng bay lên trên cao, trầm giọng nói: “Ba vị, đúng là đã lâu không gặp! Tôi vốn nghĩ mọi người đã qua đời rồi, không ngờ vẫn chưa chết! Thế nào, vết thương đã khôi phục chưa?”
La Vô Phi: “Phiền ông quan tâm, chúng tôi đều rất tốt, không chỉ khôi phục tu vi, mà thực lực cũng tăng lên đáng kể”.
Từ Bằng Công liếc nhìn Ngô Bình trên đỉnh núi, nói: “Bên dưới kia là đồ đệ các ông sao?”
Âu Dương Thiên Tế: “Không sai, đây là đệ tử của cả người chúng tôi, tên Ngô Bình. Bây giờ ông đi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342626/chuong-6561.html