“Anh là cái thá gì mà cũng dám hống hách trước mặt tôi?
Cái tát đó khiến Phàn sư huynh tái mặt, lảo đảo, gần như ngất xỉu.
Phương Quân Tử giật mình, cảm giác nếu đổi lại là mình thì cũng không tránh được cái tát lúc nãy của Ngô Bình. Hình như khi cậu tát cái tát đó, trời đất cũng tối sầm lại, cứ như có một ngọn núi lớn đè xuống, khiến người ta phải thấy tuyệt vọng.
“Anh…”, Phàn sư huynh vừa kinh ngạc vừa tức giận, phun ra một miệng vừa răng vừa máu.
Phàn sư huynh thấy mình không thể kiếm chát được gì ở chỗ này thì giậm chân, bay khỏi Quân Tử Lâu.
Phương Quân Tử vội xin lỗi Ngô Bình: “Ngô công tử, thật sự xin lỗi, là chúng tôi làm việc chưa chu đáo”.
Ngô Bình khá thích cách hành xử lúc nãy của Phương Quân Tử, cậu nói: “Chuyện này không liên quan đến Quân Tử Lâu, tôi sẽ xử lý”.
Phương Quân Tử cười, nói: “Người lúc nãy tên là Phàn Thăng, là đệ tử tinh anh của Đại Diễn giáo”.
Liễu Mỵ giật mình: “Phương lâu chủ cũng quen anh ấy sao?”
Phương Quân Tử : “Mấy ngày trước anh ta từng đến đây, vì vậy tôi biết anh ta”.
Liễu Mỵ bất ngờ: “Anh ấy đến làm gì?”
Phương Quân Tử cười, nói: “Chúng tôi phải giữ bí mật chuyện của khách hàng”.
Ngô Bình là người thông minh cỡ nào, cậu suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342554/chuong-6489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.