Thanh Ngưu suy nghĩ rồi đáp: “Sức mạnh cấm kỵ hòa cùng sức mạnh trận pháp, còn có cả sức mạnh tiên đạo bên trong”.
“Sức mạnh mà anh nói ở đâu?”, Ngô Bình không hề cảm nhận thấy nên liền hỏi.
Thanh Ngưu nhìn xuống đất, nói: “Cả ngọn núi đất đều có”.
Ngô Bình ngây ra, nói vậy thì núi đất vốn là Thần Cơ sao?
Cậu lập tức dùng tay quỷ, khởi động sức mạnh Cửu Cung Thiên Cơ. Trong đầu cậu liền xuất hiện một số thông tin, mặt cậu biến sắc, cậu nói: “Thì ra là vậy”.
Thanh Ngưu hỏi: “Công tử đã phát hiện được gì?”
Ngô Bình: “Thần Cơ có đặc tính của thực vật, nó được trồng ở đây, hấp thụ một số sức mạnh thần bí trong đất và không ngừng phát triển. Cùng lúc đó, nó còn giấu khí tức của mình, vì vậy nhiều năm qua không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó”.
“Ầm”.
Cậu vừa dứt lời thì liền có khói vàng bốc lên xung quanh, bao trùm lấy ba người họ.
Trong làn khói, da của Ôn Nại Lương lập tức tan chảy, anh ta chỉ kịp thét lên đau đớn rồi lập tức bị biến thành vũng máu trong làn khói vàng.
Xung quanh Ngô Bình xuất hiện tấm chắn mặt quỷ tứ diện, chặn khói vàng bên ngoài.
Thanh Ngưu cứ thế đứng giữa làn khỏi mà chẳng hề hấn gì.
“Nó có trí tuệ, phát hiện chúng ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342532/chuong-6467.html