Bóng người: “Mắt nhìn của Nguyệt Thành Thanh Anh cực kỳ cao, không biết cô ta có ghét bỏ sự sắp xếp của trưởng lão không”.
Minh Duệ: “Nguyệt Thành Thanh Anh là người thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”.
Sau khi tiễn Minh Duệ đi, Ngô Bình đi đến chỗ nơi bố mẹ cậu ở, gần đây hai người thường xuyên ra ngoài chơi, mấy ngày nay hiếm khi ở nhà.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, con đến đúng lúc lắm. Ngô Cường gọi điện đến nói tối nay có bữa tiệc gia đình. Chúng ta đã lâu không về bên đó, đang bàn bạc xem có nên đi hay không”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, kể từ lần trước bố con Ngô Soái đến nhà gây chuyện, cậu ra tay dạy cho Ngô Soái một bài học, gia đình này đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám đến gây rắc rối nữa.
“Tiệc gia đình? Họ muốn làm gì?”, Ngô Bình lập tức cảm thấy tiệc gia đình này không đơn giản.
Ngô Đại Hưng lắc đầu: “Trên điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nhắc một câu đến việc tôi muốn dời mộ của ông nội con đi. Nhưng theo sự hiểu biết của bố về nó, chắc chắn bây giờ nó đã chiếm thế thượng phong, bảo chúng ta về chỉ để khoe khoang thôi”.
Ngô Bình bật cười: “Người ăn không ngồi rồi như Ngô Cường có thể làm được cái gì ạ?”
Ngô Đại Hưng: “Ai biết, tóm lại bố cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342529/chuong-6464.html