Đào Thành ngơ ngác, nói: “Lão đại, anh là trưởng lão của kiếm các sao?”
Ngô Bình: “Có thể giả được sao? Ba vị kiếm lão là sư phụ của tôi”.
Đào Thành hít một hơi thật sâu, lập tức đứng thẳng lưng, đi đến trước mặt Nhạc Cương Cực, cười, nói: “Anh vợ, bây giờ anh có còn muốn giết tôi nữa không?”
Nhạc Cương Cực im lặng, dù cho anh ta có tức giận hơn nữa thì cũng sẽ không dám giết đệ tử của Thái Hoàng giáo. Thiên Nhạc Tông chỉ là một tông môn nhị phẩm, đến cả tông môn nhất phẩm cũng không dám đắc tội, sao có thể đắc tội với thế lực siêu cấp như Thái Hoàng giáo.
Anh ta không nói gì, vẻ mặt rất khó coi.
Đào Thành đỡ anh ta dậy, thở dài, nói: “Anh vợ, tôi và Chân Chân yêu nhau thật lòng, việc gì anh phải phản đối chứ?”
Nhạc Cương Cực hừm một tiếng nặng nề, không nói gì.
Ngô Bình: “Thiếu tông chủ Nhạc, anh hãy về đi. Anh có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này rồi cho chúng tôi một câu trả lời”.
Nhạc Cương Cực liếc nhìn Ngô Bình rồi quay đầu bỏ đi.
Đào Thành vội hỏi: “Lão đại, em còn muốn đánh thêm cho anh ta một trận nữa”.
Ngô Bình cười khẩy: “Được thôi, cậu đuổi theo đánh đi”.
Đào Thành cười gượng, nói: “Thôi vậy, tha cho anh ta lần này, ai bảo anh ta là anh vợ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342493/chuong-6428.html