Nhan Bình Triều cười khổ: “Chỉ có người may mắn mới có được hoàng khí, sao tôi dám ảo tưởng vậy được? Nhưng nếu tôi có thể nói bí mật này cho những người như cậu Ngô thì sẽ có kết cục tốt. Tôi mong sau này cậu Ngô sẽ trở thành nhân vật tầm cỡ, đừng quên tôi”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta, nửa tin nửa ngờ với lời nói của anh ta. Nhưng Nhan Bình Triều lại lấy một tấm bản đồ ra, trong đó gồm một phần lãnh thổ của Đại Hạ và nước Tống, trên đó có mười hai điểm được đánh dấu.
Nhan Bình Triều: “Mười hai điểm này là nơi Đào Sơn từng xuất hiện trước đó. Cậu có để ý thấy nếu cậu nối những điểm xuất hiện này thì nó sẽ trở thành một đường cong rất mượt mà. Hơn nữa, khoảng cách xuất hiện giữa các điểm cũng bằng nhau. Thế nên tôi đoán tiếp theo lần Đào Sơn xuất hiện tiếp theo chắc là ở đây”.
Anh ta chỉ vào một điểm trên bản đồ, Ngô Bình nhìn qua, điểm đó nằm ngay trong một khu rừng nguyên sinh ở biên giới giữa nước Tống và Đại Hạ.
“Quỹ đạo của Đào Sơn dễ bị phát hiện như vậy, chắc cũng có rất nhiều đoán được”, cậu nói.
Nhan Bình Triều lắc đầu: “Không, rất ít người biết và nhìn thấy Đào Sơn. Mỗi lần Đào Sơn xuất hiện, chỉ có mười hai người trên thế giới có thể nhìn thấy. Khi đó, hoàng đế bệ hạ là một trong những người có thể nhìn thấy Đào Sơn”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342490/chuong-6425.html