Phương Lập nhìn quái vật đó chằm chằm, nói: “Cậu chủ, đấy là người Thạch tộc”.
Người Đá đảo nhẹ tròng mắt vàng, nhìn mấy người Ngô Bình như thể nhìn thấy thức ăn ngon, anh ta cười, tiếng cười như thể tiếng sấm.
“Ăn hết, ăn sạch hết”. Anh ta nói xong thì đưa tay về phía Ngô Bình.
Ngô Bình đã cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên từ lâu, kiếm quang vút qua, tay phải của người đá bị cậu chém đứt.
“A”
Người đá ngây ra, sau đó hét lên thảm thiết, không ngờ chỗ anh ta bị đứt tay không có máu mà lại có gân màu xám xanh và thịt.
Nhưng ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt bay lên, dính lại vào cổ tay, như thể Ngô Bình chưa từng chặt.
“Cậu chủ, đấy là một trong những thiên phú của Thạch tộc, dù cơ thể đứt thành bao nhiêu đoạn thì cũng đều có thể dính trở lại. Có điều mỗi lần dính liền lại thì sức mạnh của chúng sẽ giảm đi một phần”.
Ngô Bình ngơ ra, khi nghe đến đây thì hai mắt sáng lên rồi biến mất khỏi chỗ đó.
Tiếp ngay đó, hai tay của Người Đá liền bị chém đứt, sau đó đến chân trái.
Người Đá nổi giận, hét lớn lên, mặt đất bỗng dưng mọc ra cả ngàn dằm đá, nhưng mọi người đã có chuẩn bị từ trước, tất cả đều bay lên cao.
Ngô Bình bay lên cao, một thanh kiếm lớn màu vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342475/chuong-6410.html