Trước khi vào cấm địa thượng cổ, Trương Tinh từng gặp Ngô Bình nên vừa nhìn đã nhận ra.
Ngô Bình: “Là tôi”.
“Tại sao anh lại cứu tôi?”, anh ta hỏi, anh ta chưa từng tin tưởng bất kỳ ai.
Ngô Bình: “Không có lý do gì đặc biệt, tôi chỉ tiện thể cứu anh thôi”, sau đó cậu ném một viên thuốc cho Trương Tỉnh để hắn tự hồi phục.
Trương Tỉnh được sắp xếp vào trong một lều, sau đó mọi người để mặc anh ta ở đó, tự mình ăn uống nói chuyện phiếm.
Trong lúc đó Điền Mỹ Mỹ đưa cho anh ta vài viên thuốc, hai người đã quen nhau trước đó. Trương Tỉnh hỏi: “Sư muội Điền, cô ở cùng với họ suốt sao?”
Điền Mỹ Mỹ gật đầu: “Đúng vậy, sư huynh Trương, sư huynh Ngô rất lợi hại, là một người rất tốt. Trước kia Tư Mã Chinh hạ độc hại bọn tôi, chính sư huynh Ngô trừng trị hắn”.
Mắt Trương Tỉnh sáng lên: “Tư Mã Chinh bị anh ta trừng trị?”
Tư Mã Chinh là kẻ thù của anh ta, anh ta luôn bị mấy người bên kia ép, sống chẳng tự do chút nào. Bây giờ nghe nói đến Tư Mã Chinh, anh ta lập tức trở nên hưng phấn.
Điền Mỹ Mỹ: “Tư Mã Chinh bị Lăng Bộ Phi giết chết rồi. Hắn dám có ý đồ với bọn tôi, chết cũng đáng đời”.
Trương Tĩnh cảm thấy sảng khoái, ấn tượng với Ngô Bình cũng tốt hơn, anh ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342467/chuong-6402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.