Lúc này ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một viên đan màu tím.
Sau khi thầm đếm chín giây, ông ta đập viên đan vào trán Ngô Bình. Phương Lập không có cơ thể, dĩ nhiên cũng không thể tiêu hóa được sức mạnh của dược nên chỉ có thể dùng cách này để giúp hắn hấp thu.
Viên đan biến thành năng lượng cực nhỏ, đi vào đầu cậu.
“Được rồi, tôi đã bày bố trận pháp ảo xung quanh, ông tạm thời ở lại đây hồi phục đi”.
Không lâu sau, Ngô Bình bày bố xong trận pháp, sau đó bay đến trên vực thẳm.
Càn Tiêu Trần vẫn còn đang đợi cậu, lúc Ngô Bình xuất hiện, anh ta đang ngồi tu luyện. Thấy cậu về, Càn Tiêu Trần cũng không ngạc nhiên, cười nói: “Anh Ngô quả nhiên là rồng phượng trong nhân gian, thế mà anh cũng có thể đi lại tự nhiên trong khu vực kỳ quái này”.
Anh ta không hỏi sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao mỗi người đều có bí mật của mình, không tiện hỏi nhiều.
Ngô Bình cười nói: “Anh Càn vẫn chưa đi, lẽ nào còn có việc gì sao?”
Càn Tiêu Trần gật đầu: “Tôi suy nghĩ rồi, muốn hợp tác với anh Ngô đi thăm dò một cổ điện”.
“Cổ điện?”, Ngô Bình nhìn anh ta: “Đó là nơi nào?”
Càn Tiêu Trần: “Năm đó huyền tổ của tôi cũng từng đến cấm địa thượng cổ, phát hiện ra một cổ điện nằm ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342461/chuong-6396.html