Nào ngờ Thanh Chi lại lắc đầu: “Tôi không phải Chi Tiên. Chi Tiên là cha tôi”.
Ngô Bình rất bất ngờ, thì ra là hậu duệ của Chi Tiên, chẳng trách trong máu cô ấy lại có linh khí, nhưng lại không thuần chủng.
Vẻ mặt Thanh Chi đau thương nói: “Nơi này là nơi cha mẹ tôi đã ở năm đó”.
Ngô Bình: “Bác trai bây giờ không ở đây nữa sao?”
Than Chi bình thản nói: “Cha tôi vì cứu mẹ tôi bị thương nặng nên đã hy sinh bản thân, dùng hết tiên lực cho mẹ tôi. Mẹ tôi sống sót, nửa năm sau thì sinh ra tôi. Đến khi tôi biết nghĩ hơn chút thì đột nhiên bà ấy rời đi, một mình tôi sống và lớn lên ở đây”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Tại sao mẹ cô lại rời đi?”
Thanh Chi lắc đầu: “Tôi cũng không biết, bà ấy rất thương tôi, tôi không tin bà ấy sẽ vứt bỏ tôi, bỏ mặc tôi”.
Lăng Bộ Phi bất giác cảm thấy thương tiếc cho cô ấy, hỏi: “Lúc đó cô mấy tuổi rồi?”
“Bảy tuổi”. Thanh Chi nói: “Mẹ tôi dường như đã chuẩn bị từ trước, trước khi đi đã dạy tôi mọi thứ. Ví dụ như săn thú, làm cơm, thuần hóa thú hoang”.
“Cô không định ra ngoài tìm bà ấy sao?” Ngô Bình hỏi.
Thanh Chi lắc đầu: “Mẹ tôi nói, trừ khi tôi tu luyện thành Thần Anh, nếu không không được phép rời khỏi nơi này”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342454/chuong-6389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.