Cùng lúc đó, khí tức đáng sợ khiến mấy người đó tái mặt, quay đầu định bỏ chạy. Nhưng không kịp nữa rồi, uy lực đáng sợ của thanh kiếm khổng lồ khiến họ không thể nào dùng sức được, hai chân hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của họ.
“Xin hãy nương tay”.
Một luồng sáng vàng từ trên núi vút ra, luồng sáng vút lên không trung, gặp gió thì lan ra, biến thành một ngọn núi màu vàng cao hơn ngàn mét, chặn ngay trước thanh kiếm khổng lồ.
Ngô Bình không dừng lại, lạnh lùng nói: “Chém”.
Một âm thanh lớn vang lên, ngọn núi màu vàng bị chém thành hai, tàn dư của kiếm khí ập xuống đất, hất văng những người trên mặt đất, ai nấy đều đứt gân gãy xương, ngũ tạng dập nát.
Ngọn núi bị chẻ làm hai, rơi xuống đất, đó là hai mảnh núi to bằng bàn tay.
Một người đàn ông tóc trắng từ trên núi bay xuống, tuổi tác không lớn lắm, nhưng ánh mắt lại có vẻ già nua. Anh ta thấy đồng bọn của mình đều bị thương nặng thì cố kiềm nén cơn giận trong lòng, chắp tay với Ngô Bình từ phía xa.
“Anh bạn, sao phải ra tay nặng đến thế?”
Ngô Bình nghe anh ta nói thế thì không kiềm được, giận đến bật cười: “Anh có mù không thế? Rõ ràng lúc nãy họ đã dùng phi kiếm muốn giết chúng tôi trước, nếu chúng tôi đánh không lại phi kiếm, lẽ nào người giả nhân giả nghĩa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342449/chuong-6384.html