Ngô Bình cười nói: “Viện trưởng Tống, tôi họ Ngô, muốn gặp ông để tìm hiểu vài chuyện”.
Tống Lập Bình hiển nhiên không nhận ra Ngô Bình, nhưng ông ấy vẫn gật đầu: “Mời vào”.
Ngô Bình tìm một cái ghế ngồi uống, nhưng Tống Lập Bình bắt đầu lất tư liệu ra xem, đồng thời hỏi: “Chuyện gì, nói đi”.
Ngô Bình: “Tôi tên là Ngô Bình”.
Tống Lập Bình sửng sốt, ông ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn kỹ lại Ngô Bình, không chắc lắm hỏi: “Cậu là người điều hành quỹ đầu tư từ thiện, cậu Ngô?”
Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.
Tống Lập Bình vội đứng dậy, xấu hổ nói: “Cậu Ngô, thật xin lỗi, tôi không nhận ra cậu, vừa rồi thất lễ rồi”.
Ngô Bình xua tay: “Không sao, tôi đến là muốn tìm hiểu chỗ ông khó khăn về cái gì. Nếu có thể giải quyết, ta nhất định sẽ giải quyết”.
Tống Lập Bình thở dài nói: “Tôi làm bác sĩ khoa nhi mấy chục năm, đã chứng kiến quá nhiều đau khổ, quá nhiều sự chia ly và mất mát. Nhưng đôi khi gặp phải những căn bệnh nan y khó chữa, lòng tôi vẫn rất đau đớn”.
Ngô Bình: “Thế nên khó khăn mà ông nói là có vài bệnh không được điều trị à?”
Tống Lập Bình gật đầu: “Có vài bệnh chỉ có một số tầng lớp đặc biệt mới có tư cách được chữa khỏi, còn người bình thường thì không có cơ hội”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342436/chuong-6371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.