Người phụ trách ở đó nhìn Ngô Bình đăm chiêu rồi nói: “Chỉ có sức mạnh không thì chưa đủ, kiểm tra sức mạnh chỉ là món khai vị thôi, tiếp theo đây mới là khảo sát thật sự”.
Ông ta gõ nhẹ lên cánh cửa bên cạnh mấy cái, màn hình trước mặt Ngô Bình liền xuất hiện một hình vẽ, hình vẽ đó là phù văn thượng cổ. Phù văn này rất khó nhớ, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu.
Mặc dù người bình thường nhìn vào cũng có thể nhìn rõ nhưng nếu nhắm mắt lại thì lại quên mất hình ảnh đó ngay.
Giám thị đó nói: “Những phù hiệu này đều có gốc gác lớn, nếu như cậu có thể nhớ được một hình vẽ trong số đó trong vòng mười lăm phút thì xem như thông qua”.
Ngô Bình: “Chẳng phải sát hạch có chia điểm sao? Nhớ một hình thì được bao nhiêu điểm?”
Giám thị cười, nói: “Cậu nhớ được một hình đã giỏi lắm rồi”.
Nhưng ông ta vẫn trả lời: “Nhớ một hình được hai trăm điểm, hai hình được bốn trăm điểm, cứ thế tính lên”.
Ngô Bình liền nói: “Tấm tiếp theo”.
Giám thị tưởng đâu cậu không nhớ được nên mới muốn đổi sang tấm tiếp theo, ông ta lắc đầu, nói: “Vô ích thôi, không nhớ được tấm đầu tiên thì tấm thứ hai cũng không nhớ được. Thật ra trước đây từng có rất nhiều người giống như cậu, muốn dùng cách đổi hình để nhớ một trong số chúng”.
Mặc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342420/chuong-6355.html