Phương Lập nhìn thấy cậu đã thành công mở được bí khiếu thứ nhất, bèn nói: “Cậu Ngô đúng là thiên tài, thế mà lại mở được chục nghìn Ấn Bí Khiếu”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Nếu sau này một trăm hai mươi bí khiếu đều đạt đến chục nghìn, tôi sợ không chịu nổi”.
Phương Lập vội nói: “Không phải như thế! Trong một trăm hai mươi bí khiếu này cũng chỉ có mấy cái hoặc mười mấy cái là chủ tu thôi, lợi hại nhất cũng chỉ có mấy chục cái, không ai có thể tu luyện hết toàn bộ chục nghìn ấn. Nếu muốn tu luyện hết, cho dù là nghìn ấn cũng không có khả năng chứ đừng nói là chục nghìn Ấn”.
Ngô Bình: “Ồ, còn có chủ tu à?”
Phương Lập: “Đúng thế, Thánh Cổ Đại Lục có rất nhiều công pháp, mỗi loại công pháp chỉ tương ứng với vài loại bí khiếu, có vài loại, có mười mấy loại, nhiều nhất là mấy chục loại”.
Ngô Bình lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế”.
“Những bí khiếu của chủ tu này được gọi là chủ khiếu, còn lại là phụ khiếu. Chẳng hạn như bí khiếu thứ nhất mà cậu Ngô vừa mở đó là chủ khiếu. Cho dù là loại nào công pháp đều phải dùng đến này khiếu”.
“Không ngờ chỉ là tu hành một bí khiếu thôi mà lại khó khăn và phức tạp như thế”.
Ngô Bình hơi bất lực nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao bí khiếu này cũng là cơ bản.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342404/chuong-6339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.