Nữ sinh lại lắc đầu nói: “Anh không cần an ủi tôi. Tuy tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết kiến thức thông thường, ung thư không thể chữa khỏi được”.
Ngô Bình cười nói: “Đó là người khác. Cô gặp được tôi là may mắn của cô, yên tâm đi, tôi có thể chữa được”.
Nữ sinh nào dám tin, cô ấy lắc đầu, ngây ngốc nhìn hồ nước phía trước.
Vì vậy Ngô Bình lấy ra giấy viết, viết một đơn thuốc đưa cho cô ấy, nói: “Quay về bốc thuốc uống đi, một ngày uống ba lần, uống liên tục nửa tháng thì có thể loại bỏ được triệu chứng. Sau đó đến bệnh viện làm kiểm tra, nếu khối u biến mất thì không cần dùng thuốc nữa, nếu nhỏ đi, thì lại dùng thuốc thêm nửa tháng”.
Nữ sinh nhận lấy tờ giấy, nói: “Cám ơn anh”.
Ngô Bình khẽ cười: “Không cần cám ơn”.
Lúc này Hàn Băng Nghiên đã nộp bài thi sớm, Ngô Bình vội đến trường thi đón cô ấy.
Đến khi hai người đi về, lúc đi qua công viên, Ngô Bình liếc mắt nhìn thì phát hiện không thấy nữ sinh kia nữa, mà trong hồ nước phía xa lại có một chiếc giày trôi lơ lửng, chiếc giày đó là của nữ sinh lúc nãy mang.
Ngô Bình giật mình, nói: “Băng Nghiên, có người nhảy xuống hồ rồi, tôi đi xem thử”.
Hàn Băng Nghiêng giật mình, vội vàng đi qua.
Ngô Bình nhảy xuống hồ, chẳng mấy chốc đã tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342391/chuong-6326.html