“Họ đang tìm tung tích của hoàng thất Đại Minh”, bỗng có người nó, chính là Thạch Lan. Không biết từ lúc nào mà cô ta đã đứng cách phía xa Ngô Bình không xa.
Lưu Liên nhìn chằm chằm Thạch Lưu: “Nói thế, cô mới là người có được số kho báu này?”
Thạch Lan lạnh nhạt nói: “Có thể nói như thế”.
Lưu Liên cười nói: “Tốt lắm, bọn tôi vẫn luôn tìm cô. Nói đi, rốt cuộc hoàng thất Đại Minh đang ở đâu?”
Thạch Lan nhìn ông ta nói: “Các ông tìm hoàng thất Đại Minh là vì kho báu Đại Minh mà họ nắm giữ sao?”
Ngô Bình rất ngạc nhiên, trước thời nhà Tống, chủ nhân của Đại Hạ và lãnh thổ triều Tống là để đế quốc Đại Minh hùng mạnh hơn, thực lực của nhà Minh vượt xa Đại Hạ, nhưng lại diệt vong trong một năm ngắn ngủi, những người cốt cán của hoàng thất cũng đột nhiên biến mất không tung tích. Sau đó nước Hạ và nước Tống đã cố gắng hết sức tìm kiếm nhưng đã lâu vẫn không tìm thấy gì.
Lưu Liên híp mắt: “Cô biết hoàng thất Đại Minh ở đâu?”
Thạch Lan: “Đã không còn quan trọng nữa, vì các ông sắp chết rồi”.
Nói rồi cô ta biến thành hư ảnh, thoáng chốc xuyên qua mọi người, ngay sau đó thi thể của đám người này đứng yên, một cơn gió thổi qua, mọi người đều biến thành tro tàn, rải rác giữa đất trời.
Ngô Bình nói: “Cô đã sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342376/chuong-6311.html