Lam Chỉ Ngư trừng anh ta, nói: “Là chán ghét”.
Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi”.
Sau đó, cậu đột nhiên khoác vai Lam Chỉ Ngư, cười, nói: “Tôi để ý chị ấy đó, anh đánh tôi đi”.
Hoàng Thập Lực tức nổi gân xanh, cao giọng hét: “Thả cô ấy ra”.
Ngô Bình: “Đối diện có một ngọn núi hoang, tôi ở đó đợi anh”. Cậu nói xong thì ra ngoài qua cửa sổ, Hoàng Thập Lực không chút do dự, hét lớn rồi đuổi theo sau.
Lam Chỉ Ngư giật mình và cũng đuổi theo sau.
Gần khách sạn có một ngọn núi hoang, trên đỉnh núi có một khu vực khá bằng phẳng, Ngô Bình dừng lại ở đó, vòng tay trước ngực, đợi Hoàng Thập Lực xuất hiện.
Mười mấy phút sau, Hoàng Thập Lực chạy lên đỉnh núi, anh ta nhìn quanh bốn phía, sau đó đốt một điếu thuốc, vẻ tức giận trên mặt bỗng nhiên biến mất.
Ngô Bình hơi bất ngờ, hỏi: “Sao anh còn chưa ra tay?”
Hoàng Thập Lực cười, nói: “Đánh nhau với người lĩnh hội được chuông Thái Thượng, thứ mà mấy ngàn năm nay không phải ai cũng làm được, cậu nghĩ tôi ngốc sao?”
Ngô Bình chau mày: “Vậy nên anh muốn làm gì?”
Hoàng Thập Lực móc điếu thuốc đặt lên tai, sau đó ôm quyền nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Thập Lực. Tôi đến đây là đại diện cho nhà họ Hoàng đến kết thân với cậu Ngô”.
Ngô Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342305/chuong-6240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.