Ngô Bình biết khả năng của Diệp Ngưng Băng nên không thấy lo lắng, cậu gật đầu: “Được, cẩn thận một chút”.
Diệp Ngưng Băng và cô con gái của Du đại tướng quân đó cũng ra khỏi cửa hàng, cũng không biết họ muốn nói chuyện bằng cách nào.
Chưa đầy năm phút sau, Ngô Bình đang ngắm một thanh kiếm ngắn khác thì Diệp Ngưng Băng đã quay lại, hộp kiếm trong tay đã không thấy đâu, chỉ thấy cô ta cầm thanh kiếm Thất Âm đó trong tay.
Lâm Kiếm Phong đến trước mặt Ngô Bình, không kiềm được, hỏi: “Cô Diệp, họ…”
Diệp Ngưng Băng bình thản đáp: “Bị tôi chém văng hai người, những người còn lại chạy hết rồi”.
Lâm Kiếm Phong đưa ngón cái lên, nói: “Cô Diệp thật lợi hại, có điều Du đại tướng quân khá có thế lực trong giới võ quan, cô đánh con gái của ông ta chắc ông ta sẽ không bỏ qua đâu”.
Ngô Bình: “Vị Du tướng quân đó có nhiệm vụ gì?”
“Du tướng quân chịu trách nhiệm quản lý quân trấn thủ ba cửa phía bắc, dưới trướng có bảy tám ngàn lính, lợi ích của quân giữ cửa là nhiều nhất, ai ra vào cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ”.
Ngô Bình: “Chỉ mà một tên trông cửa thôi mà”.
Diệp Ngưng Băng không quan tâm, cô ta hỏi: “Các anh đã tìm được binh khí ưng ý chưa?”
Ngô Bình lắc đầu: “Vẫn chưa”. Sau đó cậu hướng mắt về thanh kiếm ở giữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342298/chuong-6233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.