Miêu Chân Cốc ngẩn người sau đó vội nói: “Anh Ngô, mọi người không sao chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Không sao”.
Sau đó cậu nhìn sang Tôn Lập Trung, hỏi: “Bên trong động xác chết này rốt cuộc có thứ gì, ông có biết không?”
Tôn Lập Trung cười khan một tiếng: “Cụ thể là thứ gì, cậu không nhìn thấy sao?”
Ngô Bình cười lạnh: “Đương nhiên tôi nhìn thấy rồi. Tôi là đang hỏi ông, ông có biết nó là thứ gì hay không?”
Tôn Lập Trung tiếp tục giả vờ: “Bên trong chẳng phải có ác linh hay sao?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bên trong đương nhiên không phải ác linh, mà là một thi giới chưa thành hình! Bây giờ, thi giới đã bị tôi phá vỡ rồi!”
Nghe thấy thi giới bị phá vỡ, sắc mặt Tôn Lập Trung thay đổi, giọng the thé nói: “Cái gì? Cậu phá vỡ thi giới rồi!”
Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: “Không sai! Tôi đã chém nát hạch tâm của thi giới, cho nên quái vật kia chẳng máy chốc sẽ bị chôn vùi, không để sót lại thứ gì cả! Sau này, cũng không còn “ác linh” làm phiền các người nữa”.
“Hả…”. Tôn Lập Trung bỗng nhiên rống giận một tiếng, hung hặng nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Đó là tâm huyết ba mươi sáu đời qua của nhà họ Tôn tôi, cứ như vậy bị cậu phá hủy, cậu đáng chết!”
Ông ta vừa hét lớn vừa vươn tay sờ bên hông, như muốn lấy thứ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342228/chuong-6163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.