Người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cửa, cô ta cảm thấy cứ như đang nằm mơ, có điều cô ta rất gan, không ngờ lại quay lại căn phòng, sau đó nhìn xuống hai người trong vườn thông qua khung cửa sổ đã vỡ.
“Quả nhiên là anh chờ ở đây”. Đối phương lạnh lùng nói với vẻ đầy sát khí.
Ngô Bình: “Anh chỉ có một mình thôi sao?”
Người đó cười khẩy: “Giết anh thì mình tôi là đủ rồi”.
“Vậy sao? Đồng bọn của anh đã chết trong tay tôi”. Ngô Bình đả kích anh ta.
Đối phương gằn giọng hừm lên: “Mặc dù tôi không biết anh đã dùng cách gì để giết anh ấy nhưng lúc này đây, dù cho anh có năng lực phi thường thì cũng nhất định phải chết”.
“Ầm”.
Một tiếng động lớn vang lên, một luồng sáng vút lên sau lưng cậu, một chiếc kiệu tám góc khổng lồ bay lên trời, trên kiệu có vẽ vô số phù văn với vô số chuỗi ngọc đong đưa. Sau đó, chiếc kiệu xoay chầm chậm, xung quanh lập tức xuất hiện từ trường rất mạnh, Ngô Bình đứng trong trường lực, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, muốn nhấc tay lên cũng rất khó.
Người đó cười lạnh lùng, tiến về phía Ngô Bình, nói: “Thế nào hả? Có phải anh đang cảm thấy cơ thể không thể nào cử động, thần hồn thì bị giữ chặt không?”
Ngô Bình: “Pháp bảo tốt. Nếu như đồng bọn của anh có nó thì có thể sẽ không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342202/chuong-6137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.