Bữa sáng hôm sau, khi Ngô Bình dẫn chó mực xuống lầu, Ngô Đại Hưng ngạc nhiên nói: “Tiểu Bình, chó ở đâu đấy?”
Ngô Bình: “Ồ, con nhặt ở trên đường ạ, nó tên là Đại Hắc, rất ngoan”.
Ngô Đại Hưng cũng là người thích chó, ông ấy lập tức đi đến vuốt ve đầu con chó, vừa sờ vừa nói: “Con chó này trông cũng đẹp đấy, bốn chân màu trắng, những chỗ còn lại đều là màu đen. Lông vừa mượt vừa bóng, lát nữa bố dẫn nó ra ngoài đi dạo”.
Dư Quảng Hạ cảm thấy mất kiên nhẫn khi bị một người phàm xoa đầu, nhưng anh ta biết đây là bố Ngô Bình nên không dám phản kháng, ngược lại còn nịnh nọt người này.
Ngô Đại Hưng vì muốn dắt chó đi đạo mà cũng chẳng thèm ăn cơm đã ra ngoài.
Ăn cơm xong, Ngô Bình gọi điện thoại cho Hàn Băng Nghiên nói lát nữa đến tìm cô ấy. Trước đó cậu cải thiện trí thông minh giúp Hàn Băng Nghiên nên giờ muốn xem hiệu quả thế nào.
Ngô Bình vừa lái xe ra khỏi cửa đã nhìn thấy Ngô Đại Hưng đang cãi nhau với hai mẹ con trên con phố cách cổng biệt thự không xa.
Hai mẹ con này đều rất xinh đẹp, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người khoảng đầu hai. Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi mặt trái xoan, giọng nói lanh lảnh, mặc chiếc váy dài màu trắng ngà, dáng người khá tốt.
Cô ta tức giận nói: “Hắc Soái là con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342182/chuong-6117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.