Ngô Bình cười lạnh: “Tiên đan? Đừng nói ông tổ chức tuyển tú một lần, cho dù ông nhận hắn là cha nuôi, hắn cũng không thể đưa tiên đan cho ông đâu”.
Hoàng Diên Lãng cúi đầu, nói: “Con gái tôi rất đáng thương, con bé lương thiện như vậy, tôi muốn con bé sống tiếp, cho dù chỉ có một phần cơ hội thì tôi cũng không thể từ bỏ!”
Lúc này, hai mắt Hoàng Diên Lãng ướt đẫm, lúc này ông ta không phải là thị trưởng mà chỉ là một người cha hy vọng con gái được sống mà thôi.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Bảo con gái ông qua đây, tôi xem có thể chữa được không”.
Hoàng Diên Lãng ngây người, hỏi: “Thống lĩnh đại nhân biết y thuật sao?”
Ngô Bình: “Biết đôi chút”.
Hoàng Diên Lãng vui mừng: “Vâng, tôi lập tức gọi con bé”.
Ông ta vội vàng đi, Ngô Bình lại vung tay lên, Niên Phùng Thời kia thoát khỏi ảo ảnh kia. Lúc này vẻ mặt hắn kinh sợ, thì ra hắn vừa bước vào trong ảo ảnh vô biên, dùng hết mọi cách cũng không thể thoát ra được.
Ngô Bình hỏi hắn: “Phục không?”
Niên Phùng Thời hít sâu một hơi, hắn siết chặt nắm tay, nói: “Tôi phục”.
Ngô Bình gật đầu: “Phục thì tốt. Nếu anh không phục thì tôi sẽ để anh ở đó thêm mấy ngày”.
Niên Phùng Thời nói: “Là tôi có mắt như mù, tôi nhận thua!”. Nói xong hắn chắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342144/chuong-6079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.