Ngô Bình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, thấy trong đó quả thật có một trăm mấy ngàn tiền Tiên, cậu rất hài lòng bèn nói: “Được, tôi tha cho anh một mạng, giờ anh có thể cút rồi”.
Thân là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, cậu không cần quan tâm đến cảm nhận của đệ tử nội môn ở tông môn hạng ba này, lập tức đuổi người đi giống như đuổi ruồi.
Hoàng Thánh cực kỳ căm hận nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vẫn cười nịnh nọt rời đi.
Gã vừa đi, Ngô Bình cảm nhận được mười cô gái ở đây đều thở phào, thậm chí có người còn ngồi phịch xuống đất.
Ngô Bình nhìn họ nói: “Bắt đầu từ giờ, tôi là chủ nhân ở đây, là chủ nhân của hòn đảo này. Các cô đi nói với những cô gái khác, nếu muốn ở lại thì ở lại đây giúp ta trông coi hòn đảo này. Nếu không muốn ở lại thì có thể đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa tôi sẽ phát cho mỗi người muốn rời đi hai triệu”.
Hiện trong tay cậu có giá trị mấy ngàn tỷ. Nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít đưa cho các cô gái này cũng chẳng đáng là bao.
Các cô gái giúp việc đều sửng sốt, mỗi người được hai triệu, còn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Một cô gái mặc đồ đỏ mặt trái xoan, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi hỏi: “Công tử, thật không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342051/chuong-5986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.