Ngô Bình không ngồi lâu, chỉ nói chuyện vài phút rồi bảo phải ra ngoài đi dạo với Cổ Thanh Liên. Nhà họ Cổ đương nhiên không dám ngăn cản mà cung kính tiễn cậu ra cửa.
Cổ Thanh Liên ngồi lên xe của Ngô Bình, cậu đạp chân ga rồi lái xe xuống núi.
Sau khi người nhà họ Cổ không còn nhìn thấy họ nữa, Cổ Thanh Liên thở phào, hỏi: “Em trai, ở đâu mà cậu có huy chương của Liên Sơn Tông vậy? Trông rất giống thật”.
Thì ra cô ta vẫn luôn tưởng rằng huy hiệu đó là giả, dù gì thì cô ta chỉ biết Ngô Bình là học sinh cấp ba của trường số 1 Trung Châu mà thôi.
Ngô Bình cũng không giải thích, chỉ cười, nói: “Chẳng phải là để giúp chị đấy sao?”
Cổ Thanh Liên chớp mắt, nói: “Vậy tốt nhất là cậu đừng để lộ tẩy, nếu không thì tôi và cậu đều xong đời đấy”.
Lúc họ đi được một đoạn thì Cổ Thanh Liên nói: “Đưa tôi đến trường đi”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Chị vẫn còn đi học sao?”
Cổ Thanh Liên: “Tôi là giảng viên của trường đại học Vân Giang. Năm xưa sau khi tôi tu hành, đầu óc được khai sáng, học gì cũng nhanh nên mười lăm tuổi đã thi đậu đại học. Năm ngoái tôi đến dạy ở đại học Vân Giang, dạy toán học”.
Ngô Bình: “Không ngờ chị còn là học sinh xuất sắc đấy”.
Cổ Thanh Liên nói với vẻ khá kiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341944/chuong-5879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.