Ông hai nhà họ Vương quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng: “Tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi! Hai ngày nay tôi thật sự cảm thấy khó chịu còn hơn cái chết, cầu xin cậu, tha cho tôi một lần, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Lỗi là ở nhà họ Vương, muốn tôi giải bỏ cấm chế cho tôi cũng đơn giản thôi, từ nay về sau nhà họ Vương chỉ tuân theo lệnh của tôi, cung phụng tôi như chủ”.
“Cậu đừng mơ!”, Vương Truyền Tông nghiêm giọng nói: “Căn cơ của nhà họ Vương thâm hậu hơn những gì cậu biết, cậu đợi đấy”.
Ngô Bình lạnh nhạt cười nói: “Được, vậy tôi đợi”.
Vương Truyền Phong của tập đoàn Vương Đạo cũng có mặt ở đó, ông ta vội bước đến nói: “Anh ba, thật ra hai bên cũng không có ân oán gì lớn cả, không cần phải trở thành kẻ thù của nhau”.
Ông ta chắp tay lại với Ngô Bình: “Cậu Ngô, nhà họ Vương tôi không phải là người dễ bắt nạt, yêu cầu trước đó của cậu quá đáng lắm đấy, chúng tôi không thể đồng ý được. Tôi thấy hay là thế này, nhà họ Vương tôi sẵn sàng xin lỗi và đền tội với cậu, cậu rộng lượng một chút, mọi người không truy cứu chuyện này nữa, cậu thấy thế nào?”
Nghe nói thế, Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Chủ nhân, tôi nghĩ nếu nhà họ Vương chịu trả giá thì tha cho họ một lần cũng không sao”.
Nghiêm Lãnh Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341918/chuong-5853.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.