Ngô Bình nhìn Ngô Cường, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến chú?”
Ngô Cường cười gượng: “Thằng bé này, sao lại nói chuyện với chú hai như thế chứ?”
Nỗi đau đớn khi nãy của Ngô Đại Hưng biến sạch mất tăm, ông ấy cất hợp đồng đi rồi nói với bà lão: “Mẹ, sau này không có việc gì quan trọng thì con không về nữa. Mẹ có việc cứ gọi điện thoại đi”.
Nói rồi ông ấy nói với Dương Quế Chi và Ngô Bình: “Bà xã, con trai à, chúng ta đi thôi”.
Ngô Cường lập tức chặn cửa lại, cười nói: “Anh hai, muộn thế này rồi, em nghĩ anh đừng về, tối nay ở đây đi”.
Ngô Đại Hưng nói: “Căn nhà này là mẹ cho chú, anh ở đây thì không ổn lắm”.
Cả nhà xuống lầu, để lại cả nhà Ngô Cường và bà cụ nhìn nhau.
Bà cụ hừ một tiếng: “Toàn là thứ giả tạo, ông chủ của công ty taxi nào mà chẳng phải nhà giàu mấy tỷ, có thể gạt được tôi à?”
Ngô Cường nghe thế cũng thấy có lý, nói: “Mẹ, nếu mẹ không nhắc, con cũng tin mất rồi. Quyền điều hành một chiếc taxi có giá hàng triệu tệ, cách đây không lâu anh con rất nghèo, hoàn toàn không đủ khả năng có tiền để mua quyền điều hành”.
Bà cụ xua tay: “Mặc kệ nó, không đến cũng được, đỡ cho mẹ phải nhìn thấy cả nhà đó rồi lại phiền”.
Ngô Bình và bố mẹ ngồi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341897/chuong-5832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.