Tiền phong chính La Nguyên Lượng là một người vừa mập vừa rắn chắc, cậu ta cười, nói: “Nếu có thể vào vòng thi đấu toàn quốc thì giải thưởng sẽ còn lớn hơn. Giải nhất toàn quốc thì quỹ bóng rổ sẽ thưởng năm triệu, nhà tổ chức thưởng mười lăm triệu, nhưng đấy chỉ là con số nhỏ, tiền ủng hộ từ các nhà quảng cáo mới nhiều, ít nhất cũng hai trăm triệu”.
Ngô Bình rất bất ngờ, cậu không ngờ một cuộc thi bóng rổ trung học mà lại được thưởng nhiều thế.
Đội trưởng nói: “Mấy năm nay bóng rổ trong nước bị thương nghiệp hóa với tốc độ cao, có không ít hoạt động tìm kiếm tài năng diễn ra, những học sinh có thể lọt vào trận thi đấu toàn quốc như chúng ta thì đều đều có tư cách được tuyển và sẽ là những ngôi sao tương lai”.
Ngô Bình: “Xem ra đãi ngộ của đội bóng rổ chúng ta tốt hơn nhiều đội bóng đá”.
Trường số 1 Trung Châu cũng có đội bóng đá, chỉ là trình độ cũng tàng tàng nên không có tiếng tăm, không ai quan tâm đến cuộc thi của bọn họ.
Đội trưởng nói với vẻ khinh miệt: “Đám chơi bóng đá đó đều là đồ vô dụng, đừng nhắc đến làm gì”.
Ngô Bình ở đội tuyển huấn luyện một tiếng rồi quay về học.
Buổi sáng sau khi tan học, cậu và Hàn Băng Nghiên cùng về, cậu mang theo thuốc và kim châm cứu, chuẩn bị chữa trị cho Hàn Chí Thành.
Buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341864/chuong-5799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.