Ngô Bình gật đầu, cụng ly với Hàn Băng Nghiên rồi uống cạn.
Sắc mặt Trần Mậu Tông ngồi bên bàn bên cạnh rất phức tạp, cậu ta biết những việc mình làm lúc nãy đã khiến Hàn Băng Nghiên thất vọng về mình. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi cũng đến bên cạnh Ngô Bình, nâng ly và nói: “Ngô Bình, cảm ơn cậu đã ra tay lúc nãy”.
Hàn Băng Nghiên bỗng nhìn sang cậu ta, lạnh lùng nói: “Trần Mậu Tông, chuyện này không liên quan gì đến cậu, không cần phải cảm ơn thay tôi”.
Trần Mậu Tông thở dài, nói: “Băng Nghiên, lúc nãy cậu cũng thấy tình hình rồi đấy, đến cả Minh Lượng cũng hết cách, tôi chỉ đành giả vờ để kéo dài thời gian…”
“Cậu không cần phải giải thích”. Hàn Băng Nghiên không muốn nghe Trần Mậu Tông nói dù chỉ là một chữ: “Gần đây mọi người đều nói cậu đã cua được tôi, nhưng thực tế là tôi chỉ đồng ý ra ngoài ăn cơm, xem phim với cậu thôi, tôi làm vậy là để hiểu thêm về cậu. Bây giờ tôi đã hiểu về cậu đủ rồi, sau này cậu đừng đến tìm tôi nữa”.
Vẻ mặt Trần Mậu Tông khó chịu, cậu ta nhìn Hàn Băng Nghiên một lúc rồi lại nhìn sang Ngô Bình, sau đó lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rồi”. Cậu ta nói xong thì bỏ đi.
Chu Minh Lượng gọi mấy tiếng nhưng cậu ta không chịu đứng lại. Chu Minh Lượng lắc đầu rồi cũng kéo theo Trương Lệ Phỉ qua ngồi chung, cười hì hì, kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341840/chuong-5775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.