Nghe thấy vậy, mọi người đều tò mò, nhưng không muốn Ngô Bình chứng minh, vì như thế thì mất luôn viên đan dược ấy rồi, bên lỗ là Hà Thị.
Hà Tử Trần: “Bác tư, người lên tiếng là thầy luyện đan Thất Tử Đỉnh, có gì đáng tin hơn lời của anh ấy chứ?”
Hà Chính Diệu vẫn chưa chịu thôi, ông ta đảo mắt nói: “Nếu đan dược chưa biến mất, tại sao Hà Chính Hạo không nói sớm?”
Ngô Bình: “Vì họ cũng không biết điều này, còn tưởng đan dược bị mất trộm thật. Nhưng thực ra chúng chỉ biến thành đan khí rồi trốn đi. Sau khi có linh tính, đan dược không muốn bị người khác phát hiện thì có thể tự giấu mình đi”.
Hà Chính Diệu còn định nói tiếp, nhưng đã có một giọng nói vang bên tai tất cả mọi người: “Đại Thánh Đan thành tinh rồi ư? Vậy có thể uống được rồi”.
Dứt lời, một ông lão toàn thân bốc mùi hôi thối, da dẻ lở loét, chột một bên mắt trái, đôi tai cũng nát bét, chân thì lộ ra cả xương bước từ bên ngoài vào.
Ông lão mặc áo bào m àu đen, nhưng mặt mày bẩn thỉu và có mùi thối.
Nhìn thấy ông lão, tất cả mọi người đều ngẩn ra, sau đó quỳ xuống dập đầu và gọi: “Lão tổ”.
Nhìn thấy ông lão đó, Hà Tử Trần cũng thấy bất ngờ. Lão tổ này đã hơn một trăm năm không xuất hiện, làm cả Hà Thị còn tưởng lão chết rồi. Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341724/chuong-5659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.