“Khí tức ở trong đây”, Hà Tử Trần nói: “Nếu đến anh cũng không có phát hiện gì thì em cũng chịu hẳn rồi”.
Ngô Bình cầm cái bình màu đỏ lên nhưng không mở ra, mà anh dùng đôi mắt nhìn thấu vạn vật để quan sát. Anh thấy khí tức trong bình này hoá thành một em bé đang bay qua bay lại trong không gian chật hẹp, nó còn nhíu mày trông rất đáng yêu.
Anh như có điều suy nghĩ rồi lại cầm cái bình màu trắng lên xem. Trong bình này có một thiêu niên mặc y phục của hoàng đế đang ngồi trên mây, trông hệt như một vị vua oai phong.
Anh mở bình ra thì hình ảnh bên trong chợt biến mất rồi hoá thành một luồng khí tức màu xanh rất nhạt mà mắt thường gần như không nhìn thấy được.
Ngô Bình vội vàng đóng nắp lại rồi bật cười.
Hà Tử Trần cuống lên hỏi: “Anh Bình, giờ là lúc nào rồi mà anh còn cười?”
Ngô Bình hỏi: “Tử Trần, khi người ta giao đan dược cho ông em thì có hiện tượng lạ gì không?”
Hà Tử Trần: “Có, khi ấy hai viên đan dược đều phát sáng, ánh sáng của Đại Thánh Đan như đoá hoa sen, còn ánh sáng của Thiên Tử Đan thì như một cái xe kéo. Nhưng ông em không nghĩ gì nhiều, dẫu sao chúng cũng là những viên đan dược thần kỳ nên có hiện tượng như vậy cũng là bình thường”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đúng rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341712/chuong-5647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.