Phương Thanh Thanh gật đầu: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh cau mày: “Một thứ quan trọng như thế tại sao Thương Tiên không tự mang đi? Với ông ấy mà nói, không phải chỉ một loáng là xong à?”
Phương Thanh Thanh cúi đầu xuống nói: “Bố em đang bị thương, giờ đang dưỡng thương ở một nơi bí mật nên mới bảo em mang đi”.
Ngô Bình: “Kiếm phổ thì lúc nào mang đi cũng được, không vội. Có phải bố cô muốn Kiếm Tiên nhanh chóng đột phá để giúp mình không?”
Phương Thanh Thanh không ngờ Nguyệt Thanh Ảnh và Ngô Bình lại thông minh như vậy, cô ấy chỉ nói vài câu thì họ đã đoán ra được mục đích nên thở dài nói: “Công tử, chị, vậy thì em xin nói thẳng. Bố em đã bị Ma Kiếm Long Địch - một trong mười đại cao thủ đánh bị thương. Nếu em mang kiếm phổ đến muộn thì e bác Thạch sẽ không phải đối thủ của ông ta”.
Nguyệt Thanh Ảnh ngạc nhiên nói: “Ma Kiếm Long Địch mất tích rồi cơ mà?”
Phương Thanh Thanh: “Không đâu, ông ta chỉ bế quan tu luyện thôi. Giờ thực lực của ông ta trên bố em rồi, nếu bác Thạch lại bị ong ta đánh bại thì hai nhà bọn em sẽ bị Long Địch tiêu diệt”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì kiếm phổ rất quan trọng với Thạch Trung Kiếm, vậy chúng ta xuất phát thôi”.
Ba người lập tức đi ngay, loáng cái đã nhìn thấy một cao nguyên. Biên giới của cao nguyên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341710/chuong-5645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.