Anh thấy lạ nên đi tới gần một tu sĩ mặt mày tái mét rồi hỏi: “Xin hỏi, tôi vừa từ một khu vực truyền thừa khác đến đây, ở đó có rất nhiều người, nhưng tại sao ở đây lại vắng thế?”
Người kia nhìn Ngô Bình rồi đáp: “Cậu không biết à? Truyền thừa ở đây rất đáng sợ, không học được thì rất dễ phải bỏ mạng. Cậu không nhìn thấy đống xương khô chất đống ở bên ngoài à?”
Ngô Bình nhìn theo hướng người đó chỉ thì quả nhiên nhìn thấy xương khô chất thành núi, ít cũng cao đến mấy chục mét.
Anh nói: “Không luyện được thì sẽ chết ư?”
Người kia thở dài nói: “Đúng thế, vì vậy có rất ít người dám đến đây, tôi chính là một trong số đó. Nhưng tôi chỉ học được 15 phút thì đã bị thương nặng, phải dưỡng thương ở đây lâu lắm rồi”.
Ngô Bình gật gù rồi quan sát tiếp thì thấy hồn phách của người này đã bị thương. Vì thế anh đưa cho người đó một viên đan dược rồi nói: “Anh uống rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi”.
Người đó nhận lấy đan dược rồi cảm kích nói: “Cảm ơn cậu”.
Ngô Bình đáp lời rồi đi vào cung điện hình tròn. Khác với cung điện ban nãy, ở đây không một bóng người.
Anh nhìn quanh thì chir thấy có một pho tượng, mắt nó nhìn thẳng về phía trước. Cạnh đó có một tấm bia đá, bên trên ghi cách tiếp nhận truyền thừa. Đó chính là nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341688/chuong-5623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.