Ngô Bình: “Nếu anh muốn Thanh Ảnh tin anh thì phải thể hiện cho cô ấy xem chứ”.
Người đàn ông đắc ý nói: “Anh nói cũng có lý. Để tôi tự giới thiệu, tôi là Du Tử Hiền, sư phụ là một thầy luyện đan Ngũ Tử Đỉnh. Tôi đã có những tâm đắc của riêng mình về luyện đan, riêng điểm này thôi, tôi nghĩ anh không có cửa so với tôi đâu”.
Ngô Bình bật cười nói: “Luyện đan à? Vừa hay tôi cũng là thầy luyện đan này”.
Du Tử Hiền sững sờ hỏi: “Anh là thầy luyện đan ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế, hơn nữa cấp bậc của tôi còn cao hơn sư phụ anh cơ”.
Du Tử Hiền cười mỉa: “Cấp bậc cao hơn sư phụ tôi? Anh cũng giỏi khoác lác đấy!”
Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan của mình ra rồi nói: “Anh có biết cái này không?”
Nhìn thấy huy hiệu sáu lò luyện màu tím đó, Du Tử Hiền ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Đây… không thể nào!”
Hà Tử Trần lắc đầu nói: “Đúng là nực cười! Đệ tử của thầy luyện đan Ngũ Đỉnh nhỏ bé mà dám coi thường thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả?”
Lý Thuần Như: “Người ngu dốt thì luôn không biết điều, điều này có gì lạ đâu”.
Du Tử Hiền vã mồ hôi hột với vẻ ngượng ngịu, anh ta vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Ban nãy, tại hạ có mắt như mù, xin các hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341644/chuong-5579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.