Quan Oánh cười nói: “Không vất vả, công tử chữa trị cho nhiều đứa nhỏ như vậy, mọi người cảm kích không thôi. Tôi có thể làm chút chuyện giúp công tử, trong lòng cũng thoải mái”.
Đúng lúc Ngô Bình cũng đói, anh nhận lấy hộp đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện với Quan Oánh.
Nói chuyện một lúc, Quan Oánh nói: “Công tử, lão tộc trưởng đang phát tiền cho mọi người, mỗi nhà đều có rất nhiều”.
Ngô Bình biết chuyện này, gật đầu: “Mọi người vui mừng không?”
Quan Oánh khẽ thở dài: “Vui mừng thì vui mừng, nhưng có người muốn đến thành lớn, có người muốn lên thị trấn, suy nghĩ của mọi người không giống nhau. Cho dù đến thành trì, thì lựa chọn thành trì cũng không giống nhau”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Như vậy cũng rất bình thường, lúc trước bọn họ cần phải sống cùng nhau, nhưng bây giờ thì không cần nữa”.
Quan Oánh: “Nhưng mọi người sống cùng nhau nhiều năm như vậy, tôi không chấp nhận được”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô thì sao, có dự định gì?”
Quan Oánh: “Nhà tôi chuẩn bị đi cùng tộc trưởng, tìm một nơi yên tĩnh sinh sống”.
Ngô Bình nghĩ đến một chuyện, bèn nói: “Nói đến chuyện định cư, người nhà tôi đúng lúc cũng phải chuyển đi. Quan Oánh, cô thấy Thanh Linh Động Thiên, có chỗ nào thích hợp để sinh sống không?”
Quan Oánh: “Nếu muốn định cư thì nhất định là Giang Nam thành rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341562/chuong-5497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.