Quan Oánh nhào vào lòng một người phụ nữ, hai người ôm nhau gào khóc.
“Con gái, con đi đâu vậy, sao hơn cả tháng không về?”, người phụ nữ hỏi.
Quan Oánh nói: “Mẹ, hôm đó con đang hoa trúc trong rừng trúc thì gặp một bà lão nói hoa trúc có thể đổi lấy muối trong thành nên con đi cùng bà ta. Vào đến trong thành, bà ta đã bán con cho một kỹ viện”.
Người phụ nữ tức giận nói: “Bà lão chết tiệt, suýt nữa đã hại con gái tôi”.
Quan Oánh vội nói: “Cũng may nhờ vị công tử này cứu con, còn đưa con về đến nhà”.
Người phụ nữ và mấy người trẻ tuổi đứng sau bà ấy đều quỳ xuống đất.
Ngô Bình vội nói: “Đừng khách sáo, tôi chỉ tiện tay giúp cô ấy thôi”.
Lúc này, đám người tránh sang một bên, một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra, sau khi hỏi thăm tình hình bèn chắp tay với Ngô Bình nói: “Tiên nhân, cảm ơn cậu đã cứu Quan Oánh, tôi là tộc trưởng của làng, ngôi làng nhỏ này không có gì để tiếp đãi, cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi ở đây, trời sáng chúng tôi sẽ mở tiệc đãi cậu, mời tiên nhân nếm thử rượu trúc của chúng tôi”.
Trời sắp sáng rồi, Ngô Bình cũng thấy nơi này rất tốt, thích hợp để tu hành bèn gật đầu: “Tộc trưởng, vậy thì làm phiền rồi”.
Ngô Bình được đưa đến một tòa nhà bằng tre. Trong lúc khi anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3341557/chuong-5492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.